Thường Quán
Ca Từ
Tưởng Nhớ điêu khắc gia Đỗ Toàn
Mưa to vỡ đêm
về say màu rượu
Ly thơ ngây trong
suốt đóa tay người
Món đảo xứ trầm trồ
điều ngự
Lòng Âu nhớ lại tựa
chiêm bao
Mưa thất tán Sài Gòn
mười bảy
Tuổi sông Hàn đi vắng
rớt hiên tây
Mây đổ xám bão chiều
khí tượng
Thủy ngân nằn níu
nặng bao vây
Nước. Nước trên tay
khum gò má tượng
Đầu trán vầng trôi
dạt tuổi hoa mai
Dang một cánh tay che
giùm để gặp
Túa tràn ly phố lụy-
khiếp đầy
Mưa đưa đám mấy con
thuyền rạc
Bãi sơn xanh ray rức
lục tàng cây
Em xuân nữ phố hàng
hiên đá xám
Tạc kiêu kỳ sắc quá
để đứt tay
Mưa vắt tóc chảy hồ
cầm trắng
Loang hồng quyên
toile giá được bày
Mùng để phủ thân
người lưu ngụ
Một đêm trần ngoài xứ
sở sắp bay
Xanh đá rạn chân trời
náo níu
Đường quang nắng tạnh
đá vuông bày
Phố đài tượng khuôn
mặt em lễ thức
Tiễn đưa về mãi mãi
của hôm nay
Mưa đã phá tấc lòng
chừng mực
Sông yêu ma, núi cháy
lạc thần
Lá ngủ hết còn riêng
hoa búp
Màu nâu ngoài mắt,
của hàng cây.
Từ Paris nghe tin anh
mất, 1. 6. 2000
TQ
|