Thường Quán
Nội Mông
Trẻ nhỏ đi rồi, vườn nắng
xuyên sơn
dù sớm ngày chưa trễ muộn, cây
im, anh bạch dương
ta nhớ
trẻ nhỏ, mái nhà nhỏ, thành
phố cũ kỹ
mộng trong đêm
một người cao, thanh niên
là giờ mọi người đã đi hết
cư dân, va li, tay nãi, hải thuyền
ta nhớ nỗi trống rỗng ăn tới
cuống tim mình
đứng nhìn trẻ nhỏ
thành phố tuyệt nhiên không ai
quân dữ sẽ tới
Nhưng mà anh, người trẻ ấy, đã
tới sớm hơn
chẳng để làm gì, chỉ nói
một lời trấn an
Rồi sẽ bình yên tất cả, ánh
mắt đằm kia, và
miệng cười
Nhưng mà, rồi như lịch sử, nó
tất phải vậy.
Chuyến xe đỗ kịch trước nhà
những người áo đen
Và anh
một mình, đầu trần, ở giữa
đối diện,
những bao vây
Tông tích thành phố này, thân
thích ai, lịch sử nào
cũng hiển nhiên toang mở
Súng chĩa thẳng vào ngực người
Đạo quân ấy không thiện chiến
hơn Hốt Tất Liệt
trong chiến tranh, sức bắn của
bắp tay
kẻ dữ nào cũng thiện chiến
Sức đạn hay sức bờ ngực vỡ
người bị hất tung từ lề trái
cảnh quan
qua một trưa nổ tung trước mặt
màu xanh chảy từ chân dung
ra cuối đường, ra hết con phố,
ra viền cửa bể
Rồi ai cũng thoát cơn mộng của
mình, nhưng ta nhớ
khuôn mặt ấy,
ngay giờ bắn tung người
một trăm mười - giác độ
và màu xanh chảy kia
như một lưỡi sóng trườn
Nội Mông, Ngoại Mông, thế giới
phẳng, khu vườn
sự bình yên, tiếng cười hôm
qua vang vang trẻ nhỏ
cây chanh phải cắt tới năm
cành cuối cùng để sống qua cơn bệnh
mùa hè rồi đã trổ chanh cho trẻ nhỏ
ta chào anh, ra đi, bình yên
làm sao - Cảm ơn
Mùa khô ngoài kia
dưới chân
biển
và thảo nguyên
TQ 4.4.16
|