QUÊ HƯƠNG
CAY ĐẮNG NGỌT BÙI
-
Tặng Ng.
Ngươi trách ta sao cứ cúi đầu
Sao cam lòng
làm kiếp ngựa trâu
Đưa cổ đưa
lưng thiên hạ cỡi
Vẻ ngang tàng
hảo hán xưa đâu ?
Ngươi trách
ta sao cứ làm thinh
Làm mọi thằng
tham uốn gối cong mình
Chẳng thấy
thế tình điên điên đảo đảo
Ngỏanh mặt
quay đầu bỏ mặc anh em
Ngươi trách
ta sao lòng dửng dưng
Thiên hạ
ngòai kia cấu xé tưng bừng
Xuống chó lên
voi tranh danh đọat lợi
Sao cứ hòai
làm tiểu tốt vô danh
Ngươi trách
ta sao chẳng bỏ đi
Cày cục cả
đời xem được những gì
Một chiếc xe
cùn, một căn nhà xẹp
Bên lũ học
trò mặt trắng sân si !
Ngươi trách ta ,ta chỉ mỉm
cười
Tướng cọp binh hùm tan tác
khắp nơi
Ta gã thư sinh trói gà không
chặc
Có mặt hôm nay đã mệt quá rồi
Ngươi trách ta ta đành cúi đầu
Ta chỉ bọt bèo giữa cuộc bể
dâu
Sóng cuộn mây vần mưa tuông
gió cuốn
Chẳng biết đời mình sẽ giạt về
đâu
Ta cũng buồn héo ruột tím gan
Khi thấy anh em bè bạn tan
hàng
Kẻ biển kẻ rừng kẻ đi kẻ ở
Ta một mình ngơ ngác thế gian
Chung quanh ta kẻ lạ người xa
Một sớm một chiều mê bã vinh
hoa
Lý tưởng lạnh lùng , anh em hờ
hững
Mê mãi vơ tiền ních chặc túi
ma !
Thì cũng là thế sự thường tình
Ai chẳng ham giàu ai chẳng mê
vinh
Chỉ tiếc một thời xưng danh
hảo hán
Nay để cho đời kẻ trách người
khinh
Ngươi trách
ta ta cũng trách ngươi
Giao phó cho
ngươi vận mệnh một đời
Ngươi đã làm
gì mà ra nông nổi
Bỏ mặc quê
hương , vứt súng chạy người ! ?
Ta một đời
phóng túng ngang tàng
Chẳng có hơn
ai nhưng cũng ngang hàng
Bỗng đứng
chôn chân như người Từ Hải
Tức đến cành
hông, giận tận tâm can !
Những kẻ từ
đâu đứng trước ngồi cao
Ra mặt ta đây
vỗ ngực tự hào
Hống hách
công thần, dương dương quyền thế
Ta lạc loài
không một tâm giao !
Đành cúi đầu
đóng kịch làm hề
Giả điếc giả
mù giả dại giả mê
Tay vỗ miệng
gào hoan hô đả đảo
Nhưng ruột
héo mòn nhưng tim lạnh tê !
Cũng nhiều lần lòng thấy bâng
khuâng
Đất nước hôm nay thôn xóm
thanh bình
Một giải giang sơn Bắc Nam
thống nhất
Mơ ước từ lâu cháy bỏng cả lòng
Mọi nẽo quê hương bặt
tiếng súng rền
Em bé nô đùa chẳng sợ đạn tên
Giấc ngủ rất tròn hoa thơm
bướm lạ
Không còn giật mình khóc thét
giữa đêm
Máu đã thôi rơi, xương hết
phơi đồng
Tiếng hát tiếng hò lại rộn non
sông
Trai trẻ lên rừng ôm đàn ngồi
hát
Có đến trăm năm mới thấy HÒA
BÌNH !
Vẫn nguyện cầu đất nước hồi
sinh
Cùng với năm châu đứng dậy
vươn mình
Không thấy quê người hóa rồng
hóa cọp
Mình cứ loay hoay hổ thẹn vô
cùng
Cuộc chiến nào cũng có thắng thua
Mất mát đau thương tàn bạo hận
thù
Nỗi đau này đã cao như núi
Khơi lại làm chi để ngậm ngùi
!
Ai chính ai tà ai nghĩa ai
nhân
Lịch sử rồi đây tỏ rõ phân
minh
Cần chi tranh giành ngươi chân
ta ngụy
Còn chuyện công hầu : cái bã hư vinh !
Ta bây giờ nói chẳng ai nghe
Thế mọn thân cô chẳng có bạn
bè
Cũng định lên rừng học đòi Tô
Vũ
Thành bại anh hùng đâu dám
khen chê
Thôi trở về ôm ấp cội nguồn
Thương sóng sông Hồng , thương
nước sông Hương
Thương Cửu Long Giang mênh
mông khói biếc
Cay đắng ngọt bùi cũng vẫn quê
hương .
Ngươi trách ta rồi ngươi bỏ đi
Ba bốn mươi năm chẳng thấy quay về !
Ta học người xưa nằm nghe sấm
dậy
Thương nhớ mỏi mòn con nước
Tào khê
TRẦN HOAN TRINH
|