Thường Quán
Sông Hàn
Đã đứng đó một buổi sáng
Đã đứng vào đúng chỗ đứng ấy
Sông trôi kia, nước trôi kia,
một người đội nón trên ghe, người đàn bà quẩy tay chèo
Chị nhìn nước, rong bèo của
nước
Tôi nhìn chị, người đưa buổi
sáng ra đi
Sẽ nhanh lắm, chớp mắt là một
cách nói
Người áo cánh, chiếc thuyền
nan, bóng di động duy nhất
Trên toàn bộ một cảnh trí của
một ngày lóa lòa ngớp ngợp nắng
Hay tôi là người mù
Hay Heraclitus là bà mụ
Đã đưa tôi ra giữa căn phòng
sáng sơ sinh
Hay chị là người mẹ
Hay tôi là con rái cá
Mất cành cây rờ rạc rụng Túy
Loan
Nắng dắt tay tôi dưới tán bàng
khổng lồ đứng ngó qua Hà Thân
Đã đứng đó giọng người di cư Lệ
Thủy
Tôi phát âm cũng buổi sáng nắng
từng trụ cột đỡ rầm trần
Một đầu tàu rân đen đủi
Tôi té vỡ trán bên một anh chó
vàng
Tay đưa vào miệng vị mặn đó
Nó chưa có tên
Chị chỉ chở khoảng trời xanh
nặng
Chiến tranh một chữ tôi không
thèm nói, tôi chối từ
Nước! Nước! lũ trẻ con chạy trong đêm tối
Ôm những chiếc bát đất nứt nẻ,
rách miệng
Tay chúng quơ quơ, mắt thì
nhắm, chị chỉ dẫn chúng làm sao
Cho được nhẹ và rằng này dịu
dàng.
TQ
|