Thường Quán
Tưởng niệm
Khi một người cô, một người
thầy mà bạn yêu mến ra đi thì bạn làm gì?
tôi thức dậy sáng nay, tự hỏi
tôi, như là
gõ tay vào tấm cửa một căn
phòng
còn đang nổi trôi trong ánh
sáng mờ tối
đêm qua sau cửa sổ một ánh
trăng sáng như một vun đồi, một khung ngực
một bà mẹ, một cô giáo, một
người thầy.
Sự bao dung cháy lên mềm mại
tôi nhớ tôi từng sung sướng khi
được người khen 'con sáng dạ'
một nụ cười ở hiên nước giếng
lao đao, bỗng lắng, bỗng chùng lòng
và buồn cười, tưởng đã lớn khôn
lại thèm thơ dại
nụ cười đấy nhẹ thôi, trên bục
gỗ
và tôi hay bạn cũng vậy
chúng ta khi xếp cặp táp leo
lên yên một chiếc xe đạp
đạp ngược dốc Cầu Vồng cứ còn
đeo đẳng, còn nhớ
để mà sung sướng một buổi
một buổi ngắn thôi
cho mai, không ngờ, thành dài
tưởng niệm.
Tôi như bạn chúng ta từng bước
đi, bầu trời thiếu niên
con sông tuổi nhỏ, núi xanh ốc
đảo mây trời
tiếng còi ga, khoảng bến xe,
những chuyến đi mộng tưởng …
Lớn khôn, đi hết nửa vòng thế
giới rồi, về lại nhà
mảnh trăng vẫn nửa
sự vắng lặng yên ả, sự già nua
buồn cười
bao nhiêu đổ, bao nhiêu vỡ
những ai ngày xưa đã bỏ đi rồi
họ để lại cả một thành phố vắng
và trong vắt.
Con sáng dạ, thưa người, thành phố ấy rộng lượng quá mà nói thế
chứ lòng mình biết vẫn bao đêm
đen
chỉ có rằng đi qua rồi thì sự
chân thành cũng lạ
nó không phải là dễ nói
sự im lặng bao la, chuyến đi
đằng trước, chuyến tàu chờ
cửa cổng sân nhà xưa, cánh cửa
sân trường cũ
một bác cai tay đang mở khóa
và thế là tất cả chúng ta ùa ra
một mùa xuân, một ngày hè
tất cả thành:
cảm tạ - cảm tạ bao người
và
tưởng niệm.
TQ
15 tháng tư 2016
|