TƯ TƯỞNG ÁI QUỐC CỦA PHAN CHÂU
TRINH VÀ HIỆN TÌNH VIỆT NAM
Đỗ Thái Nhiên
Thông
thường, con người diễn đạt cảm
nghĩ bằng ngôn ngữ, bằng mắt nhìn, bằng
cử chỉ, điệu bộ. Đặc biệt, thông
qua nhạc phẩm “Chiều Qua Trường Cũ”,
nhạc sĩ Trần Nhật Ngân đã dùng cảnh
để tả tình. Cảnh ở đây là cảnh :
“
Chiều về qua trường cũ, thấy pho
tượng buồn đứng lặng giữa sân…,
thấy cây phượng già vẫn cô đơn…cửa
lớp buồn khép kín im hơi…Một mình tôi lặng
đứng bên pho tượng buồn, mái trường
hắt hiu…”
( Nhạc phẩm
“Chiều Qua Trường Cũ” – Nhạc và Lời của
Trần Nhật Ngân)
Cảnh
tượng tịch liêu kia diễn tả tâm tình rằng:
công lao phục vụ dân tộc của nhà cách mạng Phan
Châu Trinh đang bị che mờ bởi bụi thời gian.
Đây là một tình huống rất đáng buồn.
Đáng buồn hơn nữa, Việt Nam hiện lâm nguy,
hiện bị áp lực mất nước vào tay Trung
Quốc, thế nhưng tư tưởng ái quốc
của chí sĩ Phan Tây Hồ lại biến thành pho
tượng cô đơn đứng lặng giữa sân
trường.
Đề cập tới công cuộc xây dựng và phát
triển xã hội, hầu hết giới hoạt
động văn hóa tư tưởng chỉ quan tâm
tới hai chuẩn mực: dân trí và dân sinh. Nói một cách
chung nhất, dân trí giúp người dân đủ trình
độ hiểu biết để xây dựng và phát
triển một quốc gia ổn định và văn minh.
Hệ quả tất nhiên của quốc gia văn minh là
hoạt động dân sinh phải được nâng cao.
Tuy nhiên khi quốc gia lâm nguy hai chuẩn mực dân trí và dân
sinh không đủ khả năng cung cấp cho dân tộc
một nội lực thích nghi nhằm giúp quốc gia
vượt thoát khó khăn. Vì vậy, bên cạnh dân trí
và dân sinh, tác giả Phan Châu Trinh đã nêu bật chuẩn
mực thứ ba: đó là chuẩn mực CHẤN DÂN KHÍ.
Dân khí là khí phách làm dân. Chấn dân khí là nâng cao khí phách
làm dân. Dân khí hàng đầu là nhiệt tình yêu nước,
là quyết tâm cứu nước khi đất nước
lâm nguy. Câu hỏi được đặt ra là: Tại
sao Lễ Giỗ Cụ Phan năm 2010, hội AH/PCT/ĐN
lại gắn kết tư tưởng chấn dân khí
của chí sĩ Phan Tây Hồ với hiện tình Việt
Nam ? Phải chăng Việt Nam đang thực sự lâm
nguy? Sau đây là những trọng điểm của
hiện tình Việt Nam :
Từ
nhiều năm qua, trong bang giao với Trung Quốc, CSVN
thường bị dư luận lên án rằng CSVN hèn nhát,
rằng CSVN nhượng đất, nhượng biển,
hiến rừng cho Trung Quốc, rằng CSVN mở cửa
biên giới cho công nhân TQ tự do vào VN khai thác bauxite…Tuy nhiên
có dư luận lại nghiêm chỉnh ghi nhận CSVN
vẫn âm thầm mua vũ khí của Nga, vẫn lặng
lẽ tạo thế liên kết với Nga, Ấn,
Nhật, Mỹ…nhằm đương đầu với
Trung Quốc.
Tất
cả dư luận vừa kể đều xây dưng
trên luận cứ Việt Nam và Trung Quốc là hai quốc
gia biệt lập. Ngày nay luận cứ kia cần
được xét lại.
Thực vậy, do
đòi hỏi của kỷ thuật tuyên truyền, từ
rất lâu CSVN tôn trọng nguyên tắc: “Không làm mất lòng
dân trong những trường hợp không cần thiết”.
Thế nhưng, thời gian gần đây nguyên tắc kia
đã bị CSVN vi phạm trầm trọng: vụ
đập phá thập tự giá ở Đồng Chiêm,
Mỹ Đức, Hà Nội ngày 21/01/2010; vụ Lê Công
Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long,
Nguyễn Tiến Trung ngày 21/01/2010 tòa án CSVN bị phạt
tổng cộng 33 năm tù ở chỉ vì đã phát
biểu tư tưởng tự do dân chủ trong ôn hòa;
vụ 9 nhà yêu nước gồm nhà thơ Trần
Đức Thạch, nhà giáo Vũ Hùng, kỹ sư Phạm
Văn Trội, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, sinh viên Ngô
Quỳnh, ông Nguyễn Văn Túc, ông Nguyễn Mạnh
Sơn, ông Nguyễn Văn Tính, ông Nguyễn Kim Nhàn bị
kết án tổng cộng 59 năm tù giam chỉ vì ôn hòa
tuyên xưng Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam;
vụ 29/01/2010 Cô Phạm Thanh Nghiên
bị phạt 4 nâm tù, 3 năm quản thúc chỉ vì đã
“biểu tình ngồi” tại nhà với tấm biểu
ngữ “Hoàng Sa va Trường Sa là của Việt Nam”, trong
khi đó Hà Nội cho phép người Trung Quốc biểu
tình ngay trên lãnh thổ Việt Nam, hô to khẩu hiệu
“Hoàng Sa và Trương Sa là máu của Trung Quốc”…Các
vụ viêc vừa kể chỉ là 3 trong vô số
trường hợp nêu bật dấu hỏi: Phải
chăng, Hà Nội đã tự bôi nhọ chế độ
chính trị của chính họ? Câu trả lời như
sau:Trung Quốc đã cướp quyền cai trị
Việt Nam từ tay CSVN. Thực vậy, Trung Quốc và
CSVN hiện đang trình diễn vỡ tuồng “Hồn
Trương Ba, Da Hàng Thịt”, tức là: Hồn của ông
Trương Ba nhập vào xác của ông hàng thịt. Chế
độ Hà Nội ngày nay đang tồn tại theo
kiểu: Hồn là hồn Trung Quốc, da là da CSVN. CSVN đã
chết, họ chỉ còn là bộ da khô. Mọi việc cai
trị xã hội Việt Nam, từ việc nhỏ
đến việc lớn, từ hành pháp, lập pháp
đến tư pháp, tất cả đều do hồn
Trung Quốc qui định, CSVN chỉ là bộ da khô
biết cử động. Đó là ý nghĩa đích
thực của nhóm chữ “hồn Trung Quốc, da CSVN”. Nói
cách khác: Những Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh
Triết, Nguyễn Tấn Dũng và vô số cán bộ CSVN
từ cấp huyện trở lên đều là người
của TQ, đều là những hình nhân “hồn TQ, da CSVN”.
Mua vũ khí của Nga để chuẩn bị chống TQ
chỉ là màn hài kịch: Tàu Hà Nội mua vũ khí
của Nga để cất vào kho quốc phòng của Tàu
Bắc Kinh. Hà Nội liên kết ngoại giao
để lâp đối trọng với TQ chỉ là màn
vảo thuật ngoại giao của TQ: Bắc Kinh lập
đối trọng để chống Bắc Kinh.
Trung
Quốc ẩn nấp đàng sau bộ da CSVN với ba
mục đích:
Một là dùng bộ da CSVN để thực hiện
những hành động có tác dụng bôi nhọ
đảng CSVN, làm cho CSVN bị dân chúng căm thù, quốc
tế khinh miệt. Từ đó CSVN không thể không bám vào
chân TQ để được tồn tại.
Hai là TQ trực tiếp cai trị Việt Nam bằng cách
ẩn núp đàng sau bộ da khô CSVN. Phương pháp “cai
trị dấu mặt” này giúp cho tội ác xâm lăng VN
của TQ không bị quốc tế rầm rộ lên án.
Ba là: theo quốc tế công pháp, Bộ da CSVN vẫn còn
tư cách pháp nhân của một nhà cầm quyền. TQ
đã và đang khai thác tư cách pháp nhân kia để ra
lệnh cho CSVN hãy cùng TQ ký một số hiệp ước
công khai hoặc bí mật cần thiết cho viêc pháp lý hóa
cuộc xâm lăng của TQ nhằm vào VN. Xin nhớ cho
rằng: Khi hai hay nhiều quốc gia cùng ký kết với
nhau một hiệp ước thì hiệp ước kia
trở thành luật pháp quốc tế giữa các quốc
gia đồng ước. Đây là căn bản lý
luận của luật bang giao quốc tế.
Ngày xưa TQ xâm lăng Tây Tạng bằng quân sự. Ngày
nay TQ xâm lăng VN bằng phương pháp “Hồn TQ,
Da CSVN”với sự hổ trợ của công pháp quốc
tế hiểu theo nghĩa lẽ phải ở trong tay
kẻ mạnh. Nói như vậy để thấy rằng
VN ngày nay rất ít hy vọng thoát khỏi hiểm họa
bị TQ biến thành Tây Tạng Thứ Hai. Như vậy,
đất nước Việt Nam đang thực sự lâm
nguy.
Nhóm chữ “đất nước lâm nguy” bao giờ cũng
kéo theo những ưu tư cứu nước. Mọi
kế hoạch cứu nước trên địa bàn
quốc phòng, ngoại giao chỉ là “Dã tràng xe cát biển
Đông”, nếu người dân không yêu nước, nếu
“Dân khí” chưa được “chấn hưng”.Những
trình bày như vừa kể, tuy vắn tắt nhưng
đủ để nêu bật mối liên hệ chặt
chẻ giữa tư tưởng ái quốc của Phan Châu
Trinh và hiện tình lâm nguy của Việt Nam. Vấn
đề không chỉ là vị trí quan trọng của lòng
yêu nước. Vấn đề chính là làm thế nào
để biến tư tưởng “Chấn Dân Khí”
của Phan Châu Trinh thành hành động cứu nước
trong đời sống cụ thể. Đây là đề
tài rộng lớn về giáo dục: giáo dục học
đường và giáo dục quần chúng thông qua hệ
thống truyền thông các loại. Đề tài này sẽ
được thảo luận chi tiết vào cơ hội
khác.
Hôm nay nhân ngày giỗ nhà yêu nước Phan Châu Trinh:
21/03/2010, chúng ta hãy tỏ lòng tri ân Cụ Phan bằng cách
kính cẩn dâng lên anh linh Chí Sĩ Tây Hồ một
nguyện ước long trọng. Nguyện ước
rằng: Toàn thể người Việt Nam trong và ngoài
nước cần được học hiểu tư
tưởng “Chấn Dân Khí” của Phan Tiên Sinh: yêu
thương đồng bào mình và yêu thương non
nước do Tổ Tiên trao truyền. Thế kỷ 20, Chí
Sĩ Phan Châu Trinh đã cống hiến trọn đời
mình cho lý tưởng chống ngoại xâm Pháp. Thế
kỷ 21, các thế hệ hậu Phan Châu Trinh, quyết tâm
chống ngoại xâm Tàu, quyết tâm bảo vệ
độc lập, tự do và hạnh phúc của Việt
Nam./.
Đỗ Thái Nhiên